Được tạo bởi Blogger.
RSS

Phủi bụi.

Đi dự đám cưới một người đồng nghiệp tại Lion, mà thấy "đơn côi giữa bao người", cái thành phố này chán-chết

Đám cưới ở Li-on
Những ánh đèn nhấp nhánh
Những cặp tình lứa đôi
Sao chỉ mình tôi
Đơn côi - cùng ly bia đức
   Tiết trời càng cuối thu càng thêm ẩm ướt, mưa dai dẳng như một người đeo bám cuộc tính đáng lãng quên, những buổi sáng ướt sũng hơi sương, từng bãi sương phủ mờ trên đám sen bên đường đi làm và cầu Phú Mỹ như trong mây. Thơ mộng chút vậy dẫu vẫn biết rằng đó mà mù-khô (cái thuật ngữ chỉ khu ô nhiểm như ở đây mới có, mới hiểu). Đôi khi buồn, đôi khi ngẫm nghĩ mình sẽ có bao nhiều cái cuối thu như thế này nữa, có lẽ là nhiều lắm nếu ko có biến động gì trong đời, nghĩa là mình sẽ phải ở đây mãi. "À ơi cơn gió ru hời, mang thân ra phố quê vời vợi xa". Vì rằng cuộc sống như một con đường, ta cứ đi, đôi khi những con đường giao qua nhau rồi xa mãi, hết con đường này sẽ đến con đường khác, đừng đứng lại, đừng quay đầu. và có lẽ, đến khi sắp lìa dã cõi đời ta mới thấy sáng tỏ cuộc đời mình. 
   Trước mắt ta phải qua mùa đông lạnh lẽo ở đây, ở đây càng lạnh hơn, vì phố xá lạnh lùng lòng người bạc bẽo.
Có may già chảng vá nổi chiếc áo đồi sim
Chú chuồn chuồn kim vá dùm ta chút tình qua mùa đông lạnh lẽo. 
Có vá nổi lòng mình, lấp đầy những khoảng trống??!!!.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét