Được tạo bởi Blogger.
RSS

Đôi khi muốn nói yêu ai đó nhưng ngại ngùng đành lãng phai
Vì.....đời em là cả ước muốn tương lai, còn tôi giờ chỉ tay trắng đôi tay. Chẳng thể đem cuộc đời ai đó đánh cược số phận cùng cuộc đời mình. Hãy bắt đầu làm từ những điều nhỏ thôi nhưng là của mình, hãy yêu những thứ nhỏ thôi, những thứ mình đủ sức nắm giữ và bảo vệ.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

trời còn mưa muộn

Sài gòn mưa trên những nỗi niềm xưa cũ
Những con đường muốn rũ bụi thời gian
Những chung cư cao tầng,
Xen ngang vào bầu trời ướt sũng.
Mặt đường loang loáng
Vũng nước - ngày - đông

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Phủi bụi.

Đi dự đám cưới một người đồng nghiệp tại Lion, mà thấy "đơn côi giữa bao người", cái thành phố này chán-chết

Đám cưới ở Li-on
Những ánh đèn nhấp nhánh
Những cặp tình lứa đôi
Sao chỉ mình tôi
Đơn côi - cùng ly bia đức
   Tiết trời càng cuối thu càng thêm ẩm ướt, mưa dai dẳng như một người đeo bám cuộc tính đáng lãng quên, những buổi sáng ướt sũng hơi sương, từng bãi sương phủ mờ trên đám sen bên đường đi làm và cầu Phú Mỹ như trong mây. Thơ mộng chút vậy dẫu vẫn biết rằng đó mà mù-khô (cái thuật ngữ chỉ khu ô nhiểm như ở đây mới có, mới hiểu). Đôi khi buồn, đôi khi ngẫm nghĩ mình sẽ có bao nhiều cái cuối thu như thế này nữa, có lẽ là nhiều lắm nếu ko có biến động gì trong đời, nghĩa là mình sẽ phải ở đây mãi. "À ơi cơn gió ru hời, mang thân ra phố quê vời vợi xa". Vì rằng cuộc sống như một con đường, ta cứ đi, đôi khi những con đường giao qua nhau rồi xa mãi, hết con đường này sẽ đến con đường khác, đừng đứng lại, đừng quay đầu. và có lẽ, đến khi sắp lìa dã cõi đời ta mới thấy sáng tỏ cuộc đời mình. 
   Trước mắt ta phải qua mùa đông lạnh lẽo ở đây, ở đây càng lạnh hơn, vì phố xá lạnh lùng lòng người bạc bẽo.
Có may già chảng vá nổi chiếc áo đồi sim
Chú chuồn chuồn kim vá dùm ta chút tình qua mùa đông lạnh lẽo. 
Có vá nổi lòng mình, lấp đầy những khoảng trống??!!!.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Cuộc sống là gì - Cái chết và những sự ám ảnh

   Cuộc sống là gì?!! Có lẽ, thượng đế tạo ra mỗi người đều có một ý nghĩa nhất định trong cuộc đời, ý nghĩa đó là gì, và ta sống vì điều gì, mỗi người dành cả cuộc đời để tự hỏi mình và tự tìm câu trả lời, mỗi người tìm thấy một câu trả lời riêng. [tuy cũng có những người mãi đến tận cuối đời vẫn không biệt mục-đích-sống của bản thân là gì]
 1/ Cuộc sống mong manh:
Năm thứ 3 đại học, 5h sáng bàng hoàng nghe tin thằng bạn cùng lớp đã mất vì tai nạn giao thông, ra nhà xác bệnh viện đưa nó về quê, xác chỉ đặt trên 1 bệ xi măng lạnh lẽo giữa nhà liệm cũ kỹ và ảo não. Đời người ngắn ngủi, tồn tại mong manh. Quả là:

"Hình mộc thạch vàng kim ố cổ
Sắc cầm ngư u vũ ê phong"
Rồi năm ngoái, đi đưa ma thằng bạn cũ, ra đi vội vã vì ung thư ở tuổi 25, bất chợt thốt lên Đời người như gió qua, ngậm ngùi.
2/ Sự đổ vỡ:
Nhìn cảnh một gia đình lý tưởng những tưởng hạnh phục viên mãn lại tan vỡ của người cô họ, vợ chồng con cái ly tán, nhà bán người đi, thật là thảm não, chẳng có chi không phai tan. Sau đó chẳng bao lâu thì năm ngoái cô đột ngột ra đi vì ung thư dạ dày. Trâm gãy bình rơi, ngọc vỡ châu chìm. "Phong trần đến cả sơn khê - Tang thương đến cả hoa kia cỏ này". Nhà mất người tan, mộ phần lạnh lẽo trên đồi cát vàng Phan Thiết nhìn ra phía biển. Quả là:
"Trăm năm cũng có gì đâu
Chẳng qua một nấm cổ khâu xanh rì"
3/ Suy ngẫm:
Cuộc sống ngắn ngủi, chỉ muốn ở bên gia đình những giây phút quý giá. Nhưng thật khó, cuộc sống như những đợt sóng xô không ngớt đưa đẩy con người đến những ngã rẽ buộc phải lựa chọn đưa ra quyết định và chịu trách nhiệm với quyết định. Chỉ muốn sống để chăm sóc và giữ gìn những giá trị mà ta yêu thương.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nỗi nhớ ngày đông

"Hun hút gió lùa những buổi chiều đông
Em thổi nún rơm chín hồng đôi má" - nhớ thuở hàn vi, nhà mái tranh vách đất, nhóm 1 bếp lửa mùa đông khói bay bảng lảng trong sương mà ấm cả không gian, nay nhà nào cũng bếp ga, không một cọng khói.

"Mùa đông sẽ đi qua
Rồi em cũng đi xa
Chỉ còn lại mình anh
Ngồi hát cùng dòng sông
Chỉ còn lại mình anh
Nhớ về một mùa đông" - nhớ cô gái mùa gió năm ngoái còn ngồi sau xe hay ho húng hẳng sợ cơn gió mùa, ra đường buổi tối cũng phải khẩu trang khiến mình hay trêu, năm nay đã con bồng con bế sắp đến đầy năm, nghĩ thật lạ, mùa gió năm nay ta lại 1 mình.

"Xa nhau đã mấy đông rồi
Sông xưa buồn nhớ cánh chim trời"

"Ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến
lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt
ta kiệt sức vì lo toan" 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS