Và rồi chúng ta đã lạc mất nhau như một định mệnh không thể khác mà trong đó người này đều đã gây cho người kia một nỗi đau mà có lẽ sẽ mang theo suốt phần đời còn lại. Ta lại quay về góc cũ, ôm cô đơn và nỗi buồn về một cuộc tình đã qua. Xin mượn câu ca của nhạc sĩ Thanh Tùng "Khi ta bỗng thấy tuổi đời càng nhiều thêm. Cạn khô dòng nước mắt còn cuộc đời buồn tênh". Một mình với những câu thơ làm nhảm:
Trời đã lại xanh sau ngày giông bão
Mà sao trong lòng sầu não khôn nguôi
Biết đi đâu tìm kiếm những niềm vui
Khi niềm vui duy nhất đã không còn nữa
Ta như đứa trẻ lơ ngơ giữa phố
Hốt hoảng nhận ra mình quá lẻ loi
Lạc giữa dòng người hối hả ngược xuôi
Không biết đâu là chốn bình yên trong đêm tối
Ta biết em vẫn một mình trong căn phòng đơn côi
Ta từng hứa sẽ đưa em ra khỏi đó
Nhưng lòng ta giờ cũng đầy giông gió
Ta lạc giữa lòng mình tự hỏi những đúng - sai?!!