Hôm nay Coboca Farm đi vườn ươm cây ở Đơn Dương nhập rau giống về trồng, bắt đầu đi đã 1h chiều, khi về thì sương mù giăng giăng.
Chạy một hồi mãi mãi từ Phan Rang đến chân đèo Ngoạn Mục mất hơn 1 tiếng rưỡi đồng hồ, dừng chân hút điếu thuốc ngay chân thủy điện Đa Nhim
Nhìn cung đường như muốn rèn dũa tính kiên trì (nản thôi rồi); đường đang thi công nên xấu như lày
Nhưng bù đắp lại được nhìn ngắm những cụm hoa Dã quỳ nở muộn vàng rực hai bên đường:
Một cụm hoa dại ven đường cũng đủ để thấy lòng nên thơ, lại nhớ bài hát Hoa Vàng Mấy Độ của Trịnh Công Sơn, có phải bài hát là sắc vàng của Dã quỳ hay chăng - [em đến bên đời, hoa vàng một đóa....nào có ai hay, ta gặp tình cờ]
- [nhưng là cơn gió, em còn cứ mãi bay đi] - mỗi lần đi đường đèo lên Đà Lạt lòng lại bâng khuâng như thế. Con đường dài mê mải, cuối cùng cũng đến trại ươm giống, phù, đáp cánh an toàn
Thôi những thơ thần, trở về với cuộc sống, loay hoay mãi với công việc, đến khi xong việc đã hơn 4h chiều, cái lạnh xứ sương mù đã len lỏi qua từng lớp áo. Bắt - đầu - xổ - đèo về với xứ nắng iu thường - PHÙ
2 nhận xét:
TM hút thuốc à? Mềnh rất ghét hút thuốc bạn ợ :(
ừm, mềnh hút thuốc, giúp giảm căng thẳng
Đăng nhận xét