Được tạo bởi Blogger.
RSS

Đã đi qua mùa đông mà ngỡ như mùa đông chưa từng về đến

    Đợt rồi về nhà, một cảm giác buồn lạ lạ, thấy cảnh nhà quạnh quẽ, thấy những cây mình tự tay trồng từng chăm bẵm giờ xơ xác, thấy ông nội yếu đi nhiều dù chỉ hồi giữa năm ông vẫn khỏe mạnh hồng hào. Cảm nhận được bước chân của thời gian, có cái gì đó đã trôi đi, có cái gì đó sắp xảy đến, khi mình không ở nhà, còn sài gòn thì vẫn vậy đón những người đến với nó để kiếm sống vào lòng, nó cho người ta công việc để kiếm tiền để lo cho cuộc sống nhưng dường như chẳng ai coi nó là quê nhà. Người ta chỉ hối hả đến sài gòn để tìm kiếm, hổi hả sống, và vội vả ra đi khi không phải đi làm khi nghỉ lễ. Có gì đó không đúng ở đây, nơi cho ta cái ta cần không hoàn toàn là nơi ta muốn.
Dạo này buổi tối chỉ thích nằm dài, tắt hết điện, bóng tối thật êm ái, bóng tối không làm ta đau. Cảm thấy bóng tối nhẹ nhàng trên da thịt. Mở nhạc không lời đủ nghe và mặc kệ ngoài kia. Tự bao giờ đã quen lấy mình làm bạn, tự xoa tay để cho mình hơi ấm.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

cho năm 2016

       Tôi lại về với biển, như đứa trẻ thơ tìm về nhà sau cuộc chơi mệt mỏi, như con chim tìm về tổ ấm sau bao ngày giông bão. Biển vẫn thế, vẫn những tiếng ru êm, dang rộng vòng tay ôm tôi vỗ về. Tôi một mình, trên bờ cát, đối diện với biển, nhìn những ánh sao trời, những ánh đèn tàu cá xa khơi, tôi thấy mình nhỏ bé, như hạt cát dưới chân, chỉ có biển là mãi như thế, vẫn những tiếng ru êm, còn tôi thì đã mệt mỏi, trước cuộc đời, biết trốn vào đâu trước những buồn-vui-nước mắt. Gió thổi ầm ào như những tiếng ho khan. Mùa này gió bấc thổi suốt ngày đêm, từng cơn gió lạnh khô khốc như cọng rơm cuối mùa chơ vơ trên cánh đồng đã gặt xong. Đứa bé ngày nào hay xuống biển tắm còn vô tư nô đùa, nay ngồi trên bãi, lòng nặng trĩu những nỗi niềm, không biết điều gì là đúng cho bản thân và gia đình cho tương lai, một cảm giác nặng nề mà không thể vẹn toàn, cuộc đời thì ngắn mà những lo toan thì quá dài - có chút gì lo sợ, như cảm giác chỉ còn một mình giữa biển khơi bao la và quanh ta là bóng tối. 

"Ta đã đi qua mùa đông mà ngỡ như mùa đông chưa bao giờ về đến
Lầm lũi như một người nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm mà cứ lo vụt tắt
Ta kiệt sức vì lo toàn". 
       Cuộc sống không thoải mái một chút nào. Ta muốn - ta cần - ta phải từ bỏ - ta phải lựa chọn.
Nhớ cô bạn ngày nào ngồi với ta ở đây, có chút gì nuối tiếc, đã bao giờ ta dám sống cho tình cảm, ta luôn lo sợ - luôn do dự - trước tình cảm, vì, ta sợ phải thay đổi bản thân.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS